BUÔNG

Đặng Mai Lan
 
Hình tác giả gởi
 
Cánh cửa khép
tấm màn buông
cửa thời gian, màn quá khứ
một sân khấu sắp khai mạc hay vừa chấm dứt
người diễn viên duy nhất là tôi
im lìm vở kịch câm
với những ngón tay ký ức
 
Tay khô ngày tháng
ấp ủ từng nỗi chia lìa
nâng niu mỗi niềm hạnh ngộ
những đi và đến
nhập cuộc trần gian
qua những đời người.
 
Trần gian tôi
nắng thắp bốn mùa
hồng má tươi môi
chân dung thiếu nữ
áo trắng áo hoa
tôi đi giữa đường xanh
khua động phố suốt những mùa con gái
 
Trần gian tôi
ngày đìu hiu xám
trên những vòng kẽm gai
đậm màu binh đao sinh tử
nhạt như khói trầm hương
lơ lửng hiển linh
bùi ngùi giữa đôi bờ sống chết
hun hút đêm giới nghiêm
phố đỏ từng dòng máu chảy
tối đen lòng huyệt mộ
nâu nâu màu đất mới
động vỡ nát tan
phục sinh xanh
chỉ dành cho cây cỏ
 
Tôi giấu tôi
tôi tìm lại tôi
tôi ngồi tôi đứng
tôi khóc tôi cười
trong thế giới lẻ loi
 
Cửa khép màn buông
tôi giấu tôi vào một cõi riêng
như cất giấu một kho tàng
nguyên vẹn một đời chung thủy
cho đến ngày tận tuyệt bỏ, buông.
 
ĐẶNG MAI LAN
(tháng 2/2024)
 

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

NHỮNG KỶ NIỆM NƠI PHÒNG TRANH TRƯƠNG VŨ

TƯỞNG NHỚ PHAN XUÂN SINH

RẮP TÂM ĐẰNG HẮNG MỘT PHÁT RẤT ĐIỆU!