NĂM BÀI THƠ

Nguyễn Đức Nhân
 
Bông trúc đào
 
VẾT NỨT
 
Trên bức tường. chỉ có
ánh sáng biết rõ độ sâu. và. ngôn ngữ của
vết nứt
Tâm hồn bạn. không
hữu biên. không vô biên. tự chiếu sáng. không vết nứt
Bạn. hãy hân hoan tặng cho tâm hồn mình
một đóa hoa
Ô! đẹp biết bao
đóa hoa dại bên đường
cánh hoa long lanh
Không kiềm chế. bạn hét lên:
-- Ồ. mặt trời. và. đại dương!
 
 
Ở CUỐI HÀNH LANG
 
Ở cuối hành lang tâm hồn:
một khung cửa hẹp
một lọ hoa
 
Qua khung cửa hẹp
lời nói có thể trốn thoát sự truy lùng
Lọ hoa
 
không bao giờ
đứng ra làm chứng
Nó. tận hiến Cái Đẹp giữa ánh sáng
 
 
PHÁT HIỆN. SỰ THẬT
 
Lời nói của bạn
để lại dấu chân vô hình của nó. trên mặt đất. trên cát
và. trong tâm hồn đang phản ứng của đám đông
Ánh mắt của bạn
để lại dấu chân vô hình của nó. trên lá. trên hoa
và. trên gương mặt bộc lộ thái độ của tha nhân
Tuyệt nhiên
không tìm thấy đấu vết thính giác của bạn
bất cứ nơi đâu
ngay cả trên bầu trời đỉnh ngọ
Đó là sự mầu nhiệm. nội tại. vĩnh hằng
không kẻ cho. người nhận
Bình đẳng
giữa Bạn và Thượng Đế
 
 
KHÉP CỬA. MỘT NGÀY NẮNG XANH
 
nắng mai xanh -- xanh màu mắt trẻ thơ -- bắt đầu
từ hơi gió trong họng chim đang hót
búp lá non đang viết gia phả các thế hệ lá vàng rơi nhiều năm trước
đóa hoa tường vi cất giấu mối tình sơn nữ
phía sau sương mù là nụ cười và đôi môi đỉnh đạc
và câu hỏi đang thai nghén chờ sinh nở câu trả lời
 
đừng vội kết luận
đỉnh núi sẽ nứt nẻ bóng hoàng hôn
đừng vội phủ nhận
dòng nhựa nguyên đang lưu chuyển trong mệnh đề
những mẫu tự nẩy mầm trên trán bài thơ
 
lão xà ích quất roi vào mông ngựa
nắng chiều đau rát
té ngả trên sườn dốc dẫn đến đám mây sặc sỡ
chim đại bàng bay lượn tìm
bộ sưu tập ảnh những con thú nhỏ
quyển sách ấy
ai giấu trong búp lá non
bướm và ong bay tìm mùi hương lạ
nhớ về đồng lúa xanh quê cũ
quên hình bóng cánh cò năm xưa
cỏ giận dữ
 
hoàng hôn khép ngực
ngày đã cạn
hãy chờ đợi
tiếng chuông sẽ quay lại vẽ lộ trình của âm thanh
 
 
CỔ THỤ
 
Những người cao tuổi
không ai biết
nó hiện hữu từ bao giờ
Trên tán lá già cằn. tôi thấy
 
dấu chân của đôi vầng nhật nguyệt
Những chiếc rễ quái dị. ngoằn ngoèo. bò trên mặt đất. tôi thấy
giống dòng. tông chủng. tổ tiên tôi
Lớp da dày. sần sùi. bạc màu rêu mốc. bong tróc. tôi thấy
nếp nhăn lịch sử của đất nước tôi
Ánh mắt tôi no nê bóng mát
Tôi rời đi
những chiếc rễ nhỏ. vô hình. ôm lấy
trái tim tôi
NĐN
2024
 

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

NHỮNG KỶ NIỆM NƠI PHÒNG TRANH TRƯƠNG VŨ

TƯỞNG NHỚ PHAN XUÂN SINH

RẮP TÂM ĐẰNG HẮNG MỘT PHÁT RẤT ĐIỆU!